Quả táo vàng của sự bất hoà ( Phần 1 ).
A/N: Nếu các bạn đang đọc fic này thì một là các bạn tự tìm được, hoặc là mn nhấn cái link mình để ở Wattpad. Nhân tiện nếu các bạn là từ Wattpad sang đây thì vẫn là mình đây, KudoN1234. Vì một lỗi khá khó chịu trên Wattpad nên mình đã chuyển fic của mình sang đây, chúc các bạn đọc vui vẻ.
Conan dựa lưng vào ghế của mình ở phòng chờ sân bay, thở dài một tiếng.
Tất nhiên anh trai cậu, Shinichi sẽ đến muộn, cậu bé không khỏi trợn tròn mắt suy nghĩ. Máy bay đáng lẽ ra phải hạ cánh khoảng một tiếng trước, nhưng vẫn chưa có một dấu hiệu nào về việc nó hạ cánh. Conan thoáng thắc mắc điều gì có thể khiến chuyến bay của Shinichi bị hoãn, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng việc đó chẳng có ích gì, vì cậu đã biết câu trả lời.
"Chắc lại có án mạng, hoặc là một vụ bắt cóc, có lẽ là một vụ không tặc cũng nên."
Khả năng một vụ giết người đã xảy ra trên máy bay cao nhất. Dù gì thì Shinichi Kudo, nam châm xác sống, rốt cuộc đã ở trong máy bay.
Conan ngáp lớn, cậu bé liền nhanh chóng che miệng bằng bàn tay nhỏ bé của mình để cố gắng bịt âm thanh. Tuy nhiên, việc đó vô ích, vì người phụ nữ ngồi bên cạnh cậu đã nhận ra ngay lập tức.
"Bộ con buồn ngủ hả, Co-chan ?"
Yukiko Kudo, mẹ của Conan và Shinichi, nhìn đồng hồ rồi nhướng mày.
" Vẫn còn sớm mà, mới có 5:30 thôi"
Conan cảm thấy khó chịu, đáp lại:
"Con ổn mà mẹ, có mệt gì đâu !"
Bà Yukiko không tin vào câu trả lời đó.
"Con chắc không đó ?"
Conan trả lời, mắt không đánh:
"Chắc ạ !"
Yukiko dường như đang định nói gì đó, bà chưa kịp nói thì Conan đã nói tiếp:
"Con đi mua cái gì đó uống đây !"
Không đợi câu trả lời, cậu nhóc nhảy khỏi ghế và bỏ đi, không để ý đến cái nhìn hơi lo lắng của mẹ cậu. Trong khi đi qua mọi người, Conan không thể không ngáp lần thứ hai trong ngày hôm đó, lau nước mắt trên mắt khi cậu vừa ngáp xong.
Cậu vừa với tay để ấn một số nút trong máy bán hàng tự động, vừa than thở trong đầu:
"Tại sao mình lại ở đây vậy trời ? Mình đáng lẽ giờ này phải ở nhà với bố chứ !"
Rõ ràng Conan không hề muốn ở đó, và cậu sẽ rất vui nếu mẹ cậu cứ để cậu vùi đầu vào một cuốn sách và cứ như vậy cho đến tận đêm. Nhưng không, tất nhiên là không. Tất nhiên bà sẽ có kế hoạch khác và sẽ kéo cậu cùng bà đến sân bay để đón anh trai và bạn của cậu ta, đến từ Nhật Bản.
Mọi chuyện còn tệ hơn, bà còn định mang tất cả đến rạp. Conan lẽ ra phải thấy điều đó sắp xảy ra, nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh đến nỗi cậu thậm chí không có cơ hội mang theo cuốn "A Study in Scarlet" của mình.
Thở dài lần thứ mười một, Conan mở lon cà phê đá vừa mua và nhấm nháp, từ từ quay lại chỗ mẹ.
Cậu không mất nhiều thời gian để nhận ra rằng mẹ cậu không còn một mình nữa. Một cặp thiếu niên, một cô gái và một chàng trai mà cậu nhận ra gần như ngay lập tức, đang đứng bên cạnh bà, nói chuyện với nhau mà không nhận ra sự hiện diện của cậu.
Conan có thể nghe thấy cô gái phàn nàn khi cậu đến gần hơn. Cô vừa xem điện thoại vừa thở dài, bực tức:
"Tớ có tầm 50 cuộc gọi nhỡ từ Sonoko. Giờ cậu ấy đang giận tớ vì chuyện tớ tắt điện thoại. Thiệt là ! Cậu ấy muốn máy bay rơi hay sao ?!"
"Thực ra, điện thoại của chị không thể khiến máy bay gặp sự cố đâu."
Cả ba quay lại trước giọng nói buồn chán của Conan phát ra từ phía sau.
"Không giống như sự hiện diện của "Ai đó"."
Ran Mori đã nhanh chóng chạy đến và quỳ xuống trước mặt Conan, để cô có thể ngang tầm mắt cậu. Cô cười rạng rỡ với cậu.
"Conan-kun ! Nhìn em nè ! Em lớn nhanh quá !"
Shinichi Kudo, anh trai của Conan khịt mũi khi đứng bên cạnh người bạn thời thơ ấu của mình, vò tóc Conan trước sự thất thần của cậu nhóc.
"Cậu nghĩ vậy thật à ? Tớ thấy Conan vẫn là cậu nhóc mà tất cả chúng ta đều biết và yêu mến."
"Để em yên đi !"
Mồm vừa lẩm bẩm xong, Conan hất tay Shinichi ra trước khi đưa lon lên gần miệng. Nhưng chưa kịp uống thì lon cà phê không còn trong tay cậu nữa.
Conan trừng mắt về Shinichi, người đang cầm cái lon giơ quá tầm với của cậu. Shinichi vừa cười vừa trêu em trai mình.
"Bộ em muốn lùn mãi hay sao ? Cái này dễ ảnh hưỡng đến sự phát triển cơ thể lắm đấy !"
Conan nhe mắt lại.
"Anh thừa biết cái anh vừa nói là KHÔNG đúng, đúng không ?"
Giọng nói nghiêm khắc của Ran khiến cậu giật mình.
"Em không nên uống cà phê đâu, Conan ! Nó không tốt cho một đứa nhóc như em."
Cậu bé chẳng thể làm gì kngoài việc gật đầu một cách vô cớ và phớt lờ những lời thúc giục của anh cậu để làm nụ cười thích thú của anh trai mình biến mất. Nhưng, điều đó chỉ khiến anh ta bật cười lớn hơn, to hơn, ngay cả khi họ bắt đầu tiến về phía chiếc xe.
Nhưng sau đó, Shinichi bỗng ngừng cười.
Mọi ngày thì Conan sẽ vô cùng "biết ơn" về điều đó, nhưng lần này...nó rất kì lạ. Conan nhìn anh trai mình bỗng dừng lại, quay xung quanh để nhìn chằm chằm vào đám đông phía sau họ.
"Có chuyện gì hả, anh Shinichi ?"
Cậu không hiểu tại sao Shinichi lại nhảy dựng lên khi nghe cậu nói. Cậu định hỏi thêm nhưng chưa kịp làm gì thì Shinichi đã đưa tay đẩy cậu.
"Thôi nhanh lên nào ! Không nên để Ran và mẹ chờ lâu !"
Shinichi thì nở một nụ cười khá gượng gạo. Điều đó cũng để làm cho cậu bé cảm thấy có một điều gì đó kì lạ.
Trên chuyến xe khá dài và lặng lẽ, Shinichi bỗng nhiên hỏi:
"Thế Conan, dạo này em thế nào ?"
Đó là một nụ cười tự nhiên trên khuôn mặt của Shinichi hướng về đứa em trai của mình.
"Sống ở Mỹ nó thế nào vậy ?"
Conan trả lời với một tông giọng không hề thay đổi:
"Dạ...Cũng ổn ạ."
"Chắc hẳn cũng vất vả...Việc phải chuyển đến đầu kia của thế giới...với một ngôn ngữ hoàn toàn khác...Nhưng mẹ có kể với anh là trình độ Tiếng Anh của em là gần như hoàn hảo đấy nha !"
Conan gần như không hề đáp lại.
"Thế em...không hề gây rối gì chứ ?"
"Chưa...Không như những người khác."
Cả Yukiko và Shinichi đều bối rối trước câu trả lời đó, không biết Conan đang ám chỉ ai. Tuy nhiên, bà Yukiko là người đầu tiên bình thường trở lại, nhanh chóng tập trung trở lại con đường và giả vờ không chú ý đến cuộc trò chuyện khó xử một chiều đó.
Shinichi bật ra một tràng cười căng thẳng, không thấy việc bình tĩnh dễ dàng.
"Thế...Em sắp học Cấp 1 nhỉ ?"
"Vâng."
"Thế em có hào hứng không ?"
"Không hẳn."
Đến lúc này, Shinichi chẳng thể làm gì khác ngoài việc ra cửa sổ, hoàn toàn từ bỏ mọi ý định trò chuyện với chàng Kudo trẻ tuổi hơn.
Tuy vậy, Conan vẫn thi thoảng nhìn Shinichi.
Tuy nhiên, sự yên tĩnh đó không kéo dài được bao lâu, bởi kể từ khi Ran thức dậy sau giấc ngủ ngắn của mình, cô đã lớn tiếng trách mác với Shinichi vì đã không buồn đánh thức cô sớm hơn để ngắm nhìn thành phố khi họ lái xe.
Cả hai rơi vào một cuộc tranh cãi nảy lửa. Conan cũng chẳng bất ngờ lắm.
"Có những chuyện sẽ chẳng bao giờ thay đổi nhỉ ?"
Mặc dù đã cố gắng sẽ bỏ qua phần lớn cuộc cãi vã, tai của Conan đã vểnh lên khi nghe thấy Shinichi nói rằng:
"Khoa học về suy luận là khoa học chỉ có thể đạt được bằng quá trình nghiên cứu lâu dài và kiên nhẫn. Tuy nhiên, cuộc sống không đủ dài để một người phàm có thể làm chủ nó, ông thấy đấy, Watson quý mến của tôi."
Cậu bé nhăn mặt lại.
"Ông ấy không nói như vậy ! Holmes-san không nói "Watson quý mến của tôi" ở cuối câu đó. Và CHẮC CHẮN anh biết điều đó !"
Ran có vẻ khá sốc.
"Hả ? Em từng đọc Sherlock Holmes rồi sao, Conan-kun ?"
"Vâng ! Nhưng em vẫn chưa đọc xong cuốn "A study in Scarlet..."
Conan bỗng nhiên lườm mẹ mình.
"...Đáng lẽ ra em đã đọc xong rồi...Nếu không vì "AI ĐÓ"..."
Ran từ từ lùi lại phía sau đứa nhóc đang giận dữ.
" À-À vậy hả ?"
Mặt khác, Yukiko còn chẳng quan tâm gì.
"Thôi nào...Thử một lần đi, Co-chan !"
Nụ cười của bà ấy tỏ ra đầy thích thú khi đứa con út của bà ấy nhăn mặt vì phải nghe cái biệt danh "Co-chan".
"Có khi nó còn thú vị hơn ba cái trinh thám mà bố với anh con thích đấy !"
Shinichi nhận thấy một tia sáng "xấu xa" trong mắt mẹ mình.
"Mẹ lại bắt đầu rồi...Cố gắng làm Conan mất hứng với Trinh Thám..."
Conan thở dài đầy mệt mỏi, rồi gục đầu vào cửa sổ.
"Sao cũng được. Con có được lựa chọn đâu."
Những người lớn còn lại trong xe vẫn tiếp tục trò chuyện, còn Conan không thèm để tâm, lơ đãng nhìn chiếc xe chạy ngang qua họ, mang theo một bảng hiệu đèn neon sáng chói.
"Golden Apple" ( Quả táo vàng ).
Cậu cố nén ý nghĩ buộc phải đi xem một vở nhạc kịch, trong khi có nhiều loại kịch mà mẹ cậu có thể đã lôi cậu đi theo. Cậu vừa mỉa mai nghĩ, mắt vừa chăm chăm vào ánh đèn đường.
"Ôi ! "Háo hức" quá đi !"
Cuối cùng, cả ba đã thay đổi nói chuyện, và vì một lý do nào đó, lại nói về kẻ giết người hàng loạt đang bị lộ. Ran căng thẳng một cách dễ hiểu, và bật ra một tràng cười lo lắng.
"T-Tớ nghĩ chúng ta không nên nói chuyện naỳ trước mặt Conan-kun đâu !"
Shinichi cố gắng trấn an cô bạn thân của mình:
"Hả? À, cậu đừng lo ! Hắn ta chỉ nhắm vào những người phụ nữ trẻ thôi !"
Đương nhiên, nó đã phản tác dụng vì nó chỉ khiến cô ấy nao núng, lo lắng hơn thôi.
"Hơn nữa, với bố tớ sống ở đây mà, tớ tin rằng ông ấy đã từng nghe nhiều chuyện tồi tệ hơn thế này. Phải không, Conan ?"
Việc Conan không trả lời chẳng khiến Shinichi ngạc nhiên. Thở dài một cách bực bội, cậu thở dài một hơi rồi quay lại nhìn đường. Ran cười một cách ngượng nghịu, vừa quay sang cậu nhóc đã đứng đơ ra tại chỗ.
Conan đã thiếp đi, gục đầu vào cửa sổ, thở nhẹ khi ngủ.
Ran nháy mắt ngạc nhiên.
"Em ấy ngủ rồi !"
Shinichi ngay lập tức ngửa cổ ra nhìn. Quả thực, cậu út Kudo bằng cách nào đó đã ngủ gật trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Yukiko trả lời thắc mắc của Shinichi, mắt vẫn chăm chú nhìn đường.
"Thằng bé dạo này bị mất ngủ. Sáng nay, khi mẹ mới dậy, mẹ đã thấy nó đang chúi mũi vào một cuốn sách. Đây cũng không phải là lần đầu tiên."
Bà vừa nói sau liền thở dài.
" Mẹ nghĩ là nó đang có thói quen lẻn vào ban đêm và thức để đọc cho đến khuya."
Shinichi không trả lời ngay, im lặng nhìn Conan một cái nhìn chằm chằm thật lâu.
"Em ấy bị thế này bao lâu rồi ạ ?"
"Mẹ nghĩ là tầm một tuần."
Khi hai mẹ con trò chuyện, Ran không thể kìm được nụ cười dịu dàng nở trên khuôn mặt khi cô nhìn chằm chằm vào cậu bé. Cô liền cởi chiếc áo khoác mà cô đã dùng để mặc trước đó để khoác lên Conan.
Ran vẫn chưa rời mắt khỏi cậu bé.
"Những lúc này Conan nhìn như một đứa con nít ý !"
Shinichi nhướng mày nhìn cô.
"Thì nó đúng là một đứa con nít mà ! Nó mới có 6 tuổi !"
Cô hơi bực.
"Tớ biết cái đó ! Nhưng tính tình quá trưởng thành và tự lập khiến tớ quên rằng nó mới là một cậu bé..."
Ánh mắt cô dịu lại, có thứ gì đó lóe lên sau mắt khiến cô nở một nụ cười.
"Trước đây nó từng tốt bụng và ngây thơ vậy mà..."
Cả mẹ và anh trai của Conan đều không nói gì. Thay vào đó, cậu thiếu niên chỉ liếc nhìn đứa trẻ lần cuối trước khi nhìn lại phía trước, nét mặt cau có lo lắng hiện rõ nét của cậu.
"Conan..."