Conan Edogawa VS Vermouth:

Con qủy tên Vermouth ( Phần 1 )


"Em cần sự giúp đỡ của anh. Anh hãy đến biệt thự cũ của nhà em trong 2 tiếng nữa."

Heiji Hattori thở dài thườn thượt, đứng trước biệt thự nhà Kudo nhìn lần cuối tin nhắn nhận được trước đó vào ngày hôm đó, chờ đợi bất cứ ai cho phép mình vào.

"Có chuyện gì với thằng nhóc đó vậy ?"

Heiji thở hổn hển, đặt điện thoại trở lại vào trong túi.

"Tự nhiên bắt mình đi máy bay đến Tokyo..."

Đôi khi, Heiji tự hỏi tại sao cậu lại để cậu bé đeo kính sai khiến cậu

"À, Hattori-kun !"

Chàng thám tử miền Tây nhìn về phía phát ra giọng nói đó, và bị sốc khi thấy Tiến sĩ Agasa đang mở cổng cho mình.

"Lâu rồi không gặp."

Heiji gật đầu và lẩm bẩm chào Tiến sĩ Agasa trước khi đi vào trong.

"Thằng nhóc 4 mắt đâu rồi ạ ?"

Heiji hỏi, hơi bối rối.

"Thằng bé đang bận."

Tiến sĩ Agasa chỉ trả lời đơn giản, nhận được một cái nhìn dò hỏi.

"Lát nữa cháu sẽ hiểu ý bác thôi."

Heiji hi vọng Tiến sĩ Agasa đúng, bởi vì cậu thám tử miền Tây không thể hiểu ý nổi ý vị Tiến sĩ già

Cánh cửa được mở ra và cậu thám tử miền Tây, tất nhiên, bước vào, quan sát xung quanh một lúc ─ cậu không thể nhớ mình đã từng ở đây chưa- và có một chút ấn tượng hơn về mức độ rộng lớn của nơi này.

"Chà, nhà Kudo giàu thật..."

Cậu thám tử miền Tây luận khi được dẫn vào phòng khách.

Những gì cậu thám tử miền Tây nhìn thấy ở đó khiến cậu dừng lại, dụi mắt rồi nhìn lại.

Shinichi ngồi trên ghế sô pha, tay chống cằm, trầm ngâm suy nghĩ.

"K-Kudo ?!"

Ngay lập tức, một cảm giác deja vu ập đến khiến Heiji nhận ra rằng điều này đã từng xảy ra trước đây, nhưng cậu không để tâm, vì lần này đã khác ─ thay vì bối rối trên khuôn mặt Shinichi, đôi mắt Shinichi thực sự mở to ngạc nhiên khi nhìn thấy Heiji ở đó.

"Ồ, Hattori !"

Shinichi chỉ nói đơn giản. "Tôi hiểu rồi, vậy ra chính cậu là người mà Conan nói rằng em ấy đã nhờ giúp đỡ."

""Nhờ" ? Yêu cầu sự hợp tác từ tôi thì có !"

Heiji đảo mắt, di chuyển đến ngồi bên cạnh chàng thám tử miền Đông trong khi Agasa rời đi để kiểm tra Conan.

"Nếu thằng nhóc đã cư xử như vậy khi yêu cầu giúp đỡ, tôi không muốn biết điều gì sẽ chờ đợi tôi nếu tôi từ chối đâu !"

Shinichi thở dài, và Heiji nhận ra rằng chắc hẳn Conan cũng từng như vậy với Shinichi. Vì vậy,Heiji đã nhìn Shinichi một lúc lâu, trước khi khoanh tay sau đầu.

Sau đó là một sự im lặng khó chịu, vì không ai trong số họ hoàn toàn không biết phải nói về điều gì.

"Vậy, ờm..."

Heiji thử bắt chuyện.

"Cậu có ổn không ?"

"Thì cũng tương đối... Tại sao ?"

"Tôi không biết nữa. Tất cả những lần tôi gặp cậu, cậu đều bị đau ngực điên cuồng và..."

"À, đúng rồi. Tôi đã uống những viên thuốc mà Ai-chan đã tạo ra và chúng có vẻ đỡ hơn một chút."

Heiji bối rối.

"Ai-chan ?"

Heiji hỏi, không nhớ đã nghe cái tên đó trong suốt cuộc đời mình.

Shinichi sững người, lo lắng rằng mình đã nói điều gì đó không nên nói.

"Tôi tưởng Conan đã kể với cậu về..."

"À, ý cậu là nhóc Haibara đó hả ?"

Shinichi thở ra nhẹ nhõm khi Heiji nói vậy.

"Xin lỗi. Conan thường gọi con bé đó là "Haibara-san", vì vậy tôi không biết..."

Rồi tiếp tục với một suy nghĩ sau đó.

"Vậy ý cậu là con bé lạnh lùng có tên là "tình yêu" ( Ai ) hả ?"

"Nó không có nghĩa vậy... Nó tượng trưng cho nỗi buồn."

Heiji nhảy vào giọng nữ đằng sau cậu.

"Khá phù hợp với một người lạnh lùng như vậy, phải không ?"

Quay người lại, Heiji bắt gặp hình ảnh của một cô bé tóc vàng dâu tây, đang đeo khẩu trang che miệng. Đôi mắt Ai lạnh lùng khi nhìn chằm chằm vào cậu, và chỉ điều đó thôi cũng đủ khiến cậu rùng mình.

Yukiko Kudo xuất hiện từ phía sau, theo sau là Tiến sĩ Agasa.

"Heiji-kun, phải không ?"

Yukiko mỉm cười, như thể đứa trẻ đi cùng bà không có ý định bóp cổ anh sớm.

"Cô nghe nói cháu có giúp đỡ Conan-kun nhiều. Cô xin lỗi vì đã làm phiền cháu nha !"

"Cháu mới là người xứng đáng nhận được lời xin lỗi thì có !"

Ai lẩm bẩm trong hơi thở.

Và Heiji chớp mắt, không hiểu tại sao cô bé đó lại phản ứng dữ dội như vậy với bình luận vừa rồi.

"Ồ, tuyệt vời như mọi khi, Mẹ !"

Shinichi nói từ vị trí của mình bên cạnh Heiji bối rối.

"Nếu Ai-chan ở đây, thì con không nghĩ con có thể phân biệt được mất !"

Đôi mắt của Heiji lướt qua Shinichi, rồi quay lại "Ai", người chỉ đơn giản đảo mắt trước khi tháo khẩu trang ra.

"Là em đây !"

Giọng nói của Conan vang lên bên tai Heiji.

"Hả ?! Là nhóc sao ?!"

"Tất nhiên là em rồi ! Bộ anh mong đợi điều gì nữa ?!"

Trong một lúc lâu, Heiji không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Conan, trước khi một nụ cười trêu chọc xuất hiện trên khuôn mặt Heiji. "Lỗi của anh, lẽ ra anh nên biết."

Heiji quay lại để có thể dựa vào ghế sofa.

"Con bé đó không thấp như vậy , phải không ?"

"Em cao hơn cậu ấy mà..."

Conan nói bằng một giọng trầm, nguy hiểm.

"Đừng lo, anh chắc là chúng sẽ không để ý đâu. Không phải với khuôn mặt nữ tính gần giống với con bé đó của em đâu."

"Đây là mặt nạ cao su, Hattori-san !"

"Chắc chắn rồi, nhưng nước da cơ thể của em làm cho công việc của Yukiko-san dễ dàng hơn, phải không-? Này, này, thôi đi!"

Yukiko cười khúc khích một chút, trong khi Shinichi chỉ đơn giản là chớp mắt khi nhìn thấy cảnh Conan nhéo gáy Heiji để rồi nhận một kết quả đau đớn. Nụ cười của Conan thật tàn bạo khi cậu thám tử miền Tây xin lỗi, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của cậu một cách tuyệt vọng.

Sau đó, Shinichi thấy Heiji cuối cùng cũng thoát ra được, quay lại và cúi xuống nâng đứa trẻ lên không trung, trước khi ném nó sang một bên để dạy cho nó một bài học. Yukiko thậm chí không cố gắng ngăn cản họ, chỉ mỉm cười thích thú. Tiến sĩ Agasa hơi hoảng một chút, nhưng đã lùi lại một khoảng cách an toàni.

Shinichi chỉ nhìn chằm chằm. Cậu đã biết rằng Conan và "Thám tử lừng danh của miền Tây" rất thân thiết nhưng ...

Conan chưa bao giờ tưởng tượng họ sẽ trông như thế.

Shinichi Kudo mím môi thành một đường mỏng, nhưng không ai để ý.

Bởi vì, ngay lúc đó, Shinichi đã nhận ra một điều.

Họ trông giống như anh em.


Bến tàu đầy quái vật.

Thực ra không có quái vật, mà là con người cải trang thành những sinh vật đáng sợ. Không có gì đáng ngạc nhiên, bởi vì Thám tử "Lừng danh", Kogoro Mori đã được mời đến một bữa tiệc Halloween, tình cờ diễn ra vào tháng 3 ─ đó là lý do tại sao nó được ghi là "trái mùa", con gái ông đã chỉ ra trước khi nói với ông rằng không đời nào cô đi cùng ông đến một nơi đáng sợ như vậy.

"CHÁU THẤY PHẤN KHÍCH QUÁ !"

Đó là lý do tại sao vị thám tử bị mắc kẹt với người bạn thân nhất của con gái ông, Suzuki Sonoko, người đang mặc trang phục phù thủy.

Kogoro hơi thắc mắc liệu nó có được tính là cải trang thành quái vật hay không, nhưng ông không quan tâm nhiều đến điều đó.

Một số tiếng động kỳ lạ, càu nhàu khiến Kogoro quay lại. Ông và Sonoko nhìn chằm chằm vào cái đầu của thây ma ra hiệu cho họ tiến vào hàng, và họ làm theo mà không gặp nhiều phản kháng.

"Trời ạ !"

Kogoro phàn nàn.

"Tại sao anh ta không nói thẳng cho ta luôn đi ?"

"Đó là vì anh ta nhập vai quá đó !"

Người phụ nữ đứng sau họ chỉ ra.

Kogoro rất vui khi thấy một người phụ nữ đội mũ đứng ngay sau họ.

"Wow, một phù thủy xinh đẹp !"

Sai. Cô ấy là Medusa, cô ấy đã chứng minh điều đó bằng cách cởi mũ ra, để vị thám tử râu kẽm nhìn thấy những con rắn chui ra khỏi tóc, khiến ông giật mình kinh khủng. Ông không có nhiều thời gian để đánh giá cao trang phục của cô, bởi vì họ là người tiếp theo lên tàu.

Không gặp nhiều rắc rối, Kogoro ký tên và lên tàu, có Sonoko theo sau.

Medusa là người tiếp theo, vì vậy cô ấy đi về phía trước. Tuy nhiên, người được mời không phải là cô ấy, vì cô ấy không phải là người ký tên vào tờ báo. Chính chàng trai trẻ bên cạnh cô, khuôn mặt quấn đầy băng, đã đưa cho họ thư mời của anh ta.

Nhìn thấy cái tên được kí lên, người phụ nữ ở quầy tiếp tân định ré lên, nhưng anh ta đã đặt một ngón tay lên môi, bảo cô im lặng. Cô ấy đã làm theo.

Người đàn ông đi cùng người phụ nữ mỉm cười trước khi đưa cho anh ta cuốn sổ. Sau đó, cả 2 người lễ tân chỉ đơn giản là kinh ngạc nhìn người đàn ông quấn băng viết tên mình:

"Shinichi Kudo."


Màn đêm buông xuống khi Ai Haibara thức dậy. Quyết định rằng không thể làm gì khác ngoài việc nằm dài trên giường, cô quyết định thức dậy và đọc tạp chí.

Giọng của Conan và Agasa vẫn vang lên trong nền khi điện thoại bắt đầu đổ chuông.

"Anh xin lỗi vì đã nhấc máy muộn !"

Đó là giọng nói của Araide lọt vào tai Ai khi cô bắt máy.

"Agasa-san có nhà không?"

"Không ạ."

"Nhưng anh nghe thấy giọng nói của bác ấy..."

"Đó không phải giọng nói của bác ấy. Đó là một đoạn ghi âm."

Ai chỉ trả lời đơn giản và tắt đoạn ghi âm. Nó đã trở nên khó chịu vào thời điểm đó.

"Vậy anh gọi có chuyện gì ?"

"A, thật ra anh muốn nói chuyện với em. Không phải em nói em bị cảm lạnh mãi không khỏi sao ? Anh muốn đưa cậu đến bệnh viện, đầy đủ trang thiết bị để kiểm tra."

Đôi mắt xanh nheo lại, nhưng vẫn im lặng khi bác sĩ tiếp tục giải thích kế hoạch của mình cho cô.

"Mặc dù là một yêu cầu đột ngột, nhưng có ổn không nếu anh đón em bây giờ ?"

Ai sẽ là nói dối nếu cô nói rằng cô không cảm thấy nổi da gà trước giọng nói của bác sĩ Araide.

"Em hy vọng anh biết rằng nếu anh đưa trẻ vị thành niên ra khỏi nhà mà không có sự cho phép của người giám hộ thì hành động đó sẽ bị coi là bắt cóc trẻ em đó..."

"Đừng lo, anh sẽ liên lạc với Agasa-san về việc này. Nếu bác ấy không thoải mái, không sao cả."

... Tôi chắc chắn không thoải mái.

"Không sao đâu. Dù sao họ cũng để tôi ở đây một mình và ở một mình khá là chán."

Araide đồng ý và nói với cô bé tóc vàng rằng anh sẽ qua đón cô sau 1 tiếng nữa trước khi cô kết thúc cuộc gọi. Sau đó, căn phòng lại chìm vào im lặng, và cô lại cầm cuốn tạp chí lên.

Ai nhìn nó một lúc lâu, trước khi thở dài thườn thượt. Lắc đầu, ánh mắt cô tập trung vào cầu thang dẫn xuống tầng hầm, và cau mày.

"... Chỉ cần thêm một chút."

Tuy nhiên, sự ngạc nhiên của cô bé tóc vàng là rất lớn khi cô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Jodie khi mở cửa, 1 tiếng sau đó. Nữ giáo viên tiếng Anh nói rằng Araide đã không thể đến được, vì vậy cô sẽ tự mình đưa Ai đến bệnh viện.

Ai đồng ý, ngay cả khi tim cô không ngừng đập thình thịch vào lúc cô bước vào xe của nữ giáo viên.

"Sẽ không sao đâu..."

Ai cố tự trấn an mình khi áp chiếc tai nghe nhỏ gần như không gây chú ý vào tai.

"Mình không đơn độc."

"Cháu có sao không ? Bây giờ chúng ta đang trên đường đến bác sĩ."

Cảm nhận rõ ràng sự không thoải mái của cô bé tóc vàng, nữ giáo viên tiếng Anh hỏi, nụ cười nhân hậu vẫn còn nguyên trên môi.

"Anh ấy là một người rất tốt. Anh ấy có thể chữa khỏi bệnh cảm lạnh và những thứ tương tự như vậy trong nháy mắt. Khi đó cháu sẽ cảm thấy thoải mái hơn."

Ai không trả lời, chỉ nhìn nữ giáo viên thật lâu, thật lâu trước khi dán mắt vào gương chiếu hậu. Một chiếc ô tô đang bám đuôi họ, và một khuôn mặt mà cô biết rất rõ đang lái chiếc xe đó. Bác sĩ Araide.

"Tôi cũng phải phục cách làm việc mấy người đó..."

"Hở ?"

Jodie chắc chắn không mong đợi điều đó, nụ cười của cô vụt tắt trước khi nó trở lại vị trí của nó, như thể nó chưa bao giờ rời đi.

"Cháu đang nói gì vậy ?"

Cô bé tóc vàng không nói gì để đáp lại.

"Yên tâm đi, cô dẫn cháu đi nơi này an toàn, không cần sợ hãi đâu."

"Tôi biết mà... FBI mấy người... cũng... khá uy tín..."

Ai chỉ ra, khiến nữ giáo viên bị sốc không thể tin được.

"Rất có thể cô sẽ đưa tôi vào Chương trình Bảo vệ Nhân chứng... Hay tôi nên nói, đưa Haibara-san vào đó ?"

Đôi mắt của Jodie mở to và quay sang nhìn đứa trẻ đang ngồi ngay bên cạnh cô.

"Ai...?"

Nữ giáo viên đã bình tĩnh lại.

"Cháu là ai ?"

Jodie gần như có thể nhìn thấy nụ cười tự mãn trên khuôn mặt của "Ai".

"Conan Edogawa, thám tử..."

"...C-Cool Kid ?"

"Vâng..."

Haibara ─ Conan ─ gật đầu.

"Cháu có một việc muốn nhờ, đặc vụ FBI, Jodie-sensei."