Conan Edogawa VS Vermouth:
Con quỷ tên Vermouth ( Phần 2 )
"Có vẻ như không ai nhìn thấy anh."
Kogoro nói với xác ướp đang bị sốc.
"Vậy có nghĩa là bằng chứng ngoại phạm của anh không hợp lệ."
Bữa tiệc Halloween trái mùa đã kết thúc như một vụ giết người đẫm máu. Ngay trước khi người dẫn chương trình có thể cung cấp cho họ manh mối đầu tiên về trò chơi mà họ sẽ chơi, anh ta đã bị bắn bởi một cây nỏ, một quân bài của đội Ác quỷ bị mắc kẹt tại chỗ cùng với mũi tên.
"Nhưng bằng cách nào...?"
Xác ướp cố cãi.
"Đây nhất định là có người âm mưu hãm hại ta !"
"Đó là điều mà tất cả bọn tội phạm không có bằng chứng ngoại phạm đều nói."
Kogoro chế giễu.
"Thủ phạm của vụ án này phải là Mummy-san, người đang không có thẻ bài nào và không có bằng chứng ngoại phạm. Ngươi chính là hung thủ !"
"Có lẽ ngài đã sai, thám tử Mori. Sự thật vẫn chưa được sáng tỏ đâu !"
Mọi người bắt đầu nhìn xung quanh, hoàn toàn sững sờ trước giọng nói vang vọng khắp phòng, không thể tin vào tai mình. Bởi vì giọng nói vừa rồi không thuộc về ai khác chính là chủ bữa tiệc, người được cho là đã chết.
"Giọng nói phát ra từ chiếc mặt nạ của đội trưởng Ghost !"
Một trong số họ chợt nhận ra, nhìn lên dàn loa trên đầu.
Không lãng phí thêm một giây nào nữa, Kogoro chạy về phía boong tàu, theo sau là Sonoko và mọi người trên tàu. Tất nhiên, ông là người đầu tiên đến nơi.
Và cùng với đó, người đầu tiên nhìn thấy người đứng đó.
"Ngài đã có tất cả những mảnh ghép cần thiết kết thúc vụ án này..."
Ngay trong tổ quạ đã có người ở đó, đưa chiếc mặt nạ của thuyền trưởng lên gần miệng và che mặt.
"Nhưng thật sự rất đáng tiếc."
"Ngươi là ai ?!"
Kogoro yêu cầu được biết.
"Còn nói nhảm nữa, ta tới bắt ngươi !"
Người đó cười.
"Mọi người đã quên tôi rồi sao? Là tôi !"
Rồi đẩy chiếc mặt nạ sang một bên để họ có thể nhìn thấy.
Đó là Người Vô Hình.
"Tôi biết kẻ sát nhân thực sự đã giết Đội trưởng Ghost, Đội trưởng Kin."
Đôi mắt Kogoro mở to khi lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của Người vô hình và quyết định rằng, thực sự, đây không phải là lần đầu tiên ông nghe thấy nó.
"Nhà sản xuất phim Fukura Senzou-san thực sự là ai..."
Người Vô Hình bỏ mũ ra và hơi cúi đầu.
"Và vụ giết người đã được thực hiện như thế nào."
Người Vô Hình buông chiếc mũ ra, để nó bị gió biển thổi mạnh cuốn đi. Sau đó, anh ấy bắt đầu lấy tất cả những miếng băng che mặt của mình.
Sonoko thở hổn hển, có lẽ to hơn mức cần thiết một chút.
"Tỏa sáng trong bóng tối..."
Bởi vì ở đó, dưới ánh sáng lấp lánh bạc dịu dàng của vầng trăng rằm, có một người mà Sonoko biết rất rõ. Với nụ cười nhếch mép kiêu ngạo chưa từng có, với đôi mắt xanh sắc sảo, hiểu biết ...
"Dưới ánh trăng sáng này... Sự thật... luôn chỉ có một !"
Shinichi đứng đó .
"Shinichi Kudo ?!"
Kogoro thốt lên, hoàn toàn sửng sốt.
Nụ cười nhếch mép của Shinichi chỉ đơn giản là mở rộng để đáp lại.
Mọi người đều bị sốc.
Giống như con thây ma ở phía sau, nó vừa đứng lùi lại cho đến lúc đó, không được để những vị khách còn lại của bữa tiệc đáng sợ đó chú ý.
"Không thể nào !"
Vodka đứng đờ người vì sốc.
"Thằng nhóc đó lẽ ra đã bị giết bởi thuốc APTX-4869 hơn một năm trước rồi chứ. Mình với Đại ca thậm chí đã xử lí xác hắn rồi mà ! ... Thằng nhãi thám tử đó... Singani chắc đã chết rồi. Chuyện gì đang xảy ra vậy ?"
Bất chấp tất cả, Vodka không thể làm gì vào lúc này. Hắn không thể loại bỏ Singani với tất cả những người xung quanh đang theo dõi.
Vodka quyết định đợi. Hắn sẽ xử lý cậu thám tử trung học sau.
Tốt nhất là Vodka nên tìm ra chuyện gì đang xảy ra.
2 chiếc xe đậu, một chiếc ngay trước mặt chiếc kia, ở bến tàu. Và trong một khoảnh khắc, không ai trong số những người lái xe, kể cả Conan đang cải trang làm Ai, dám di chuyển, chỉ nhìn chằm chằm vào nhau qua kính chắn gió, cho đến khi cửa xe của Jodie mở ra.
Nữ giáo viên tiếng Anh bước ra, mỉm cười tại chỗ, đợi Araide làm điều tương tự.
"Jodie-sensei !"
"Ồ, Araide-sensei, có chuyện gì vậy ?"
Jodie vui vẻ kêu lên.
Conan đã không thực hiện bất kỳ nỗ lực để di chuyển.
"Cô định làm gì với cô bé đó?"
"Không, không ! Tôi chỉ đưa cô bé đi chơi một chút."
Jodie dựa vào mui xe.
"Không giống như cậu, tôi có rất nhiều thời gian."
"Thời gian ?"
"Bác sĩ Araide, không phải đã gần đến lúc xét xử vụ giết người đó sao ? Tốt hơn là cậu nên làm nhân chứng trung thực."
Chờ đợi ở đó giống như ngủ trong hang sư tử, Conan tự nhủ, và cậu không thích điều đó một chút nào. Nhưng cậu không thể làm gì khác ngoài việc nhìn Jodie nói chuyện với một người nguy hiểm và có thể gây chết người như vậy. Ngay cả tay cậu cũng run rẩy.
"Conan !"
Giọng nam vang lên qua tai nghe, khiến cậu giật nảy mình vì bất ngờ.
"Nhịp tim của nhóc cao bất thường đó !"
Conan sẽ trợn tròn mắt nếu cậu không ở trong tình thế ngặt nghèo như vậy.
"Anh nghĩ em ngồi đây, thư giãn cho đến chúng hành động á ? Tất nhiên là em lo lắng rồi."
Người đối diện không tranh cãi.
"Em không cần phải thúc ép bản thân."
Giọng nói tiếp tục, với một giọng điệu nhẹ nhàng không hề thoải mái vào lúc này.
"Nếu em cảm thấy mình sắp gặp nguy hiểm, hãy chạy đi. Điều đó chẳng có gì sai cả."
"Anh làm như thể có một lối thoát trong một chiếc ô tô kín nhỉ..."
"Có mà..."
Giọng nói nghiêm túc.
"Nếu em muốn ra khỏi đó, chỉ cần nói một từ và anh sẽ xử lí cho."
Mắt Conan trượt sang một bên, tập trung vào người ở đầu dây bên kia, trước khi quay trở lại với 2 người lớn trước mặt cậu
"Kế hoạch trốn thoát này có khiến rủi ro cho anh không ?"
"... Có thì cũng có..."
Cậu bé đeo kính đột nhiên im lặng, cố gắng chú ý vào cuộc trò chuyện đang diễn ra trước mặt nó. Jodie đã nói điều gì đó giống như Hikaru, người giúp việc của Araide, đã "bóp cò", và điều đó khiến Araide bối rối, vì bố anh ta đã bị điện giật, không phải bị bắn. Araide bày tỏ sự bối rối của mình.
Và Jodie đã cười lớn về điều đó.
"Khi tôi nói "cò" ( trigger ), ý tôi là cò đèn ( light trigger ), không phải cò súng ! ( gun trigger )
Araide vẫn im lặng, cau mày nhìn cô giáo.
"Cậy kẻ giết người thực sự là Hikaru-san. Để không làm hại cô ta, mẹ kế của cậu và cảnh sát đã đồng ý làm giả báo cáo, nói rằng một phương pháp khác đã được sử dụng để giết bố cậu."
"Hở ?!"
Bác sĩ còn hơn cả ngạc nhiên.
"Và tất nhiên là cậu không biết ! Bởi vì hồ sơ cảnh sát mà cậu đánh cắp không nói bất kỳ điều gì trong số này."
"C-cô là ai?"
Người phụ nữ Mỹ tóc vàng đưa một ngón tay lên miệng và nháy mắt phát âm những từ đó bằng tiếng Anh:
"A secret makes a woman, woman." ( Bí mật khiến một người phụ nữ trở nên hấp dẫn )
Ngay lập tức, biểu cảm của Araide trở nên mượt mà và không có chút cảm xúc nào.
"Ngươi có nhớ không ? Những lời này là lời cuối cùng ngươi nói với ta... Những lời mà kẻ giết bố ta đã nói. Đúng không, Chris Vineyard ?"
Conan căng thẳng, các giác quan trở nên tỉnh táo hơn, chờ đợi bất cứ điều gì có thể xảy ra ngay bây giờ.
Không hề sợ hãi, Chris Vineyard nở một nụ cười lạnh lùng, gần như nham hiểm.
"Hay ta nên nói..."
Tay bà ta đưa lên mặt, và bà ta bắt đầu kéo chiếc mặt nạ.
"Vermouth ?"
"Viên đạn bạc"
Đó là manh mối cuối cùng để giải quyết vụ án, vì người ta đã nhìn thấy người sói uống thứ đó, mặc dù làm như vậy có nghĩa là chắc chắn sẽ bị loại khỏi buổi casting phim đã diễn ra. Nguyên nhân xảy ra là do người sói thật đã đeo mặt nạ của mình lên đầu Xác ướp, và sau đó người này đã làm theo lệnh của Thuyền trưởng.
Rốt cuộc, anh ta là con người thực sự trong số tất cả các quái vật. Không con quái vật nào tỉnh táo lại đi uống thứ rượu được cho là để xua đuổi tà ác.
Chưa kể rằng chắc chắn phải có dấu vết của kính vỡ, thuộc về chiếc gương mà người sói đã làm vỡ trước đó, để họ không thể nhìn thấy anh ta bước ra khỏi phòng tắm mà không cải trang.
"Không..."
Người sói nói với giọng tuyệt vọng khi Kogoro cúi xuống để kiểm tra đế giày.
"Không phải tôi... Tôi không làm ! Tất cả là lỗi của con quỷ đó! Tại con quỷ đó...
"Hở ?" Kogoro nhướng mày.
"Con quỷ tên "Vermouth" đó !"
Mọi thứ, mọi thứ đều diễn ra đúng như những gì Conan đã dự đoán.
Vermouth đã giả danh của Bác sĩ Araide, người đã suýt chết khi tham gia Chương trình Bảo vệ Nhân chứng. Rõ ràng, FBI đã làm giả cái chết của anh ta trước, cứu mạng anh ta trong quá trình này.
"Araide thật hiện đang sống một cuộc sống yên bình ở nơi khác. Sau đó, ngươi đã làm như ta nghĩ. Ngươi đến bệnh viện Araide và bắt đầu điều tra vụ án. Ta đã vào phòng của người và mọi chuyện đã rõ ràng."
Tuy nhiên, biểu hiện của Vermouth vẫn không thay đổi.
"Một nữ sinh tiểu học tóc đen bị phi tiêu đâm xuyên. Ngươi muốn tìm và giết cô bé đó, phải không ?"
Jodie cau mày, liếc nhìn Conan, người vẫn ngồi im lìm trong xe.
"Tại sao ngưởi muốn giết cô bé này, người có khuôn mặt rất giống với một trong những bức tranh?"
Cậu bé đeo kính trong xe có thể cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, khi cậu nhìn nụ cười nhếch mép của Vermouth mở rộng, như thể thích thú về điều gì đó mà cậu không biết.
"Và những từ được viết trên ba bức ảnh còn lại, "Cool Kid", "Angel" và "Silver Bullet' có nghĩa là gì ?"
"... Viên đạn bạc ?"
Conan không khỏi suy nghĩ.
"Điều đó có nghĩa là... bức ảnh thứ tư đó thực sự...?"
Conan căng tai ra nghe. Đầu dây bên kia máy phát không nói gì cả.
"Đứa trẻ tên Conan đó. Tại sao bạn không giết cô bé này trừ khi cậu bé đó không ở gần ? Ngoài ra, trên chiếc xe buýt bị cướp, tại sao ngươi lại bảo vệ thằng bé đó ?"
Đương nhiên, Vermouth cũng không thèm trả lời, chỉ lấy trong áo khoác ra một khẩu súng. Jodie đã làm điều tương tự và thực hiện một vài cú đánh nhắm chính xác.
Khẩu súng của Vermouth rơi cách chủ nhân của nó một khoảng an toàn.
"Được rồi, được rồi !"
Nụ cười của Vermouth không bao giờ dao động, ngay cả khi cô ấy giơ tay lên.
"Thật là một vật nguy hiểm mà cô có ở đó đó ! Cô đã được sự cho phép của cảnh sát Nhật Bản để sử dụng nó chưa ?"
"Tất nhiên, tôi đã sẵn sàng cho hậu quả của việc sử dụng thứ này !"
Jodie siết chặt khẩu súng.
"Nhưng trước đó, ta phải hỏi ngươi một điều. Tại sao... Tại sao ngươi không bao giờ già đi ?"
Conan mở to mắt kinh hãi.
"Jodie-san nói vậy là sao..."
Conan không có câu trả lời.
Không có thời gian để nhấn thêm một cái vì một âm thanh lớn, thứ mà Conan không thích lắm, vang vọng qua tai cậu và cậu nhìn thấy máu, máu đỏ, máu thịt bắn tung tóe ở cửa sổ ngay bên cạnh.
Và Jodie ngã người vào nó, trượt cho đến khi cô ấy ngồi bệt xuống đất, một tay ôm bụng.
Nhìn lên, Conan thấy bóng dáng của một người. Một tay bắn tỉa.
"Cảm ơn, Calvados."
"... Calvados..."