Conan Edogawa VS Vermouth

Con quỷ tên Vermouth ( Phần 3 )


Shinichi Kudo nhìn xuống tên sát nhân vừa bị bắt cách đây không lâu. Lúc này, Kogoro đang trói hắn ta lại, để đề phòng trường hợp anh ta nhảy xuống biển trong một nỗ lực để trốn thoát hoặc một cái gì đó ngu ngốc như thế.

"Nhưng để có thể phá án trong thời gian ngắn như vậy..."

"Quả nhiên là Shinichi Kudo !"

"Màn suy luận tuyệt vời lắm !"

Vị thám tử trung học mỉm cười, khi mọi người sống trên con tàu đó ─ tất nhiên là ngoại trừ Kogoro đang càu nhàu và Sonoko đang rên rỉ ─ bắt đầu vỗ tay và cổ vũ, khen ngợi khả năng suy luận tuyệt vời của cậu.

"Không có gì đâu !"

Shinichi nói, ngay cả khi sự khiêm tốn không giống cậu chút nào.

"Thực ra, tôi có thể giải vụ án này nhanh như vậy là do tôi đã sử dụng cùng một phương pháp với tên sát nhân."

Kogoro và Sonoko chớp mắt.

"Cái gì ?"

"Tôi đã sử dụng phương pháp tương tự như Người sói."

"Phương pháp tương tự như Ngài Người Sói ?"

Sonoko không hiểu.

"Hắn đã bắt ông Xác ướp đeo mặt nạ bên ngoài lớp cải trang của mình..."

Kogoro cân nhắc. "Không phải nhóc chỉ quấn băng thôi sao ?"

Shinichi nhắm mắt lại, dành thời gian để tiết lộ điều quan trọng này và xây dựng sự hồi hộp.

"Đây là điều tôi muốn nói."

Tay Shinichi đưa lên mặt và xé chiếc mặt nạ ra.

Trước sự kinh ngạc của mọi người, dưới ánh trăng, không ai khác chính là Heiji Hattori.


"Chúng ta hãy kết thúc cuộc hội ngộ sau 20 năm này đi nhỉ ?"

Tiếng cười lạnh như băng của Vermouth vang vọng bên tai Conan, khi Vermouth dí nòng súng của Jodie vào trán cô.

"Đã đến lúc nói lời từ biệt."

Đôi mắt của Conan mở to kinh hoàng khi cậu nhìn chằm chằm vào mắt Vermouth, nhận ra một sự thật đáng sợ rằng, vâng, bà ta sẽ giết Jodie.

"Conan ?"

Giọng nói trên tai nghe của cậu bé đepo kính hỏi lại, với giọng điệu hoảng loạn.

"Có chuyện gì vậy?"

"... Jodie-sensei."

Conan xoay sở quanh cổ họng khô khốc của mình.

"Jodie-sensei sắp bị giết."

Có một luồng không khí mạnh, nhưng cậu bé đeo kính không bận tâm đến điều đó, khi cậu quan sát thành viên Tổ chức dí súng sát vào chán Jodie.

Hít một hơi thật sâu, cậu bé đeo kính với lấy đôi giày của mình.

"Conan, ở yên đó đi. Anh sẽ đi đón nhóc"

"Nếu em đợi lâu hơn nữa, cô ấy sẽ chết."

"Đừng vô lý như vậy !"

Người đó ngày càng lo lắng hơn.

"Nhóc ở lại đó và-"

"HIRAI-SAN !"

Giọng nói nhẹ nhàng của Conan khiến Arthur Hirai, người đã bí mật liên lạc với Conan, người đã giúp Narumi Asai tránh rắc rối với Tổ chức, thực sự dừng lại, mở to mắt chờ đợi câu trả lời của đồng minh mới của mình. Và trong một khoảnh khắc, thời gian dường như dừng lại khi Arthur lắng nghe cậu bé đeo kính hít một hơi thật sâu, như để trấn tĩnh lại, trước khi tiếp tục.

"Em sẽ không sao đâu..."

Arthur thề rằng cậu đã thấy Conan nở một nụ cười dịu dàng, ngọt ngào khác thường.

Sau đó Arthur nghe thấy tiếng kính vỡ.

"CONAN !"

Tiếng hét tuyệt vọng của Arthur không được nghe thấy khi quả bóng làm bay vũ khí nguy hiểm ra khỏi tầm tay của Vermouth, và cửa xe của Jodie mở ra để lộ một cô gái tóc vàng dâu nhỏ nhắn. Tuy nhiên, khẩu trang đã hoàn toàn biến mất.

"N-Nhóc..." Vermouth sửng sốt.

"Nhóc là..."

Với một nụ cười nhếch mép, "Ai" bắt đầu xé chiếc mặt nạ ra.

"Đúng."

Giọng nói dường như không phải của cô bé tóc vàng đó.

Lớp ngụy trang giờ đã biến mất. Thay vào đó, trước mặt Vermouth, là một cậu bé nhỏ.

"Conan Edogawa, thám tử."

Mặc dù Arthur có vẻ như sắp lên cơn hoảng loạn, Conan không bận tâm.

"Đừng cử động !"

Conan chỉ mở chiếc đồng hồ đeo tay của mình và nhắm vào người phụ nữ nguy hiểm, gây kinh hoàng đó.

"Cơ thể của ngươi đang chặn bọn ta khỏi khẩu tên bắn tỉa."

Không ai dám cử động.

"Lên xe theo Jodie-sensei !"

Conan yêu cầu, cố gắng hết sức để không thể hiện bất kỳ sự sợ hãi nào trong giọng nói của mình.

"Bọn ta sẽ yêu cầu ngươi lái xe đến đồn cảnh sát."

Vẻ mặt của Vermouth vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên, khi cậu bé đeo kính thúc giục nữ đặc vụ FBI vào trong xe. Tuy nhiên, hóa ra là Jodie không thể cử động do quá đau.

"Thôi nào, phải có cách thoát khỏi chuyện này chứ..."

Conan tập trung trở lại vào đôi mắt lạnh như băng của Vermouth, chỉ để nhận thấy chúng đã chuyển sang nơi khác. Cùng nhìn về một hướng, cậu nhận thấy một chiếc ô tô đang tiến lại gần họ hơn. Không lâu sau, cậu nhận ra đó là một chiếc taxi.

Tóc Conan dựng đứng khi anh phát hiện ra một khuôn mặt rất quen thuộc bước ra, và máu cậu ớn lạnh trong huyết quản khi nhìn thấy Ai, với một biểu cảm kiên quyết, và cả sợ hãi, hiện rõ trên khuôn mặt cô bé.

Và Conan cảm thấy dạ dày chìm xuống đầu gối khi nhận thấy cô bắt đầu tiến về phía họ, bước đi chậm rãi.

"Haibara-san..."

Cậu bé đeo kính trở nên nhợt nhạt.

"Chết tiệt ! Cậu ấy dùng kính theo dõi sao ?!"

Vermouth nhếch mép cười, như thể bà ta có thể nhận ra đứa trẻ ở khắp mọi nơi.

Ai nhìn Vermouth, rồi nhìn Conan, người đang hét lên điều gì đó mà cô không chú ý, và nắm chặt tay lại.

Và như thế, bỏ qua tất cả nỗi sợ hãi, tất cả bản năng đang cầu xin, gào thét bảo cô hãy rời khỏi đó, khỏi người phụ nữ nguy hiểm đó, để chạy đi, Ai chạy về phía họ.

"Đừng lại gần !"

Ngay cả Conan cũng hét lên, sự tuyệt vọng nhuốm màu giọng nói và mọi biểu cảm của cậu bé đeo kính.

"Trở về đi, đồ ngốc!"

"Không, Kudo-kun..."

Cô bé tóc vàng không dừng lại, dù chỉ một khoảnh khắc.

"Hãy để tớ làm những gì tớ phải làm. Cậu không nên dính vào tất cả những chuyện này. Đó là lý do tại sao... Đó là lý do tại sao...! Cậu không thể chết. Cậu không được chết !"

"Conan ! Conan, nói gì đi !"

Giọng Arthur văng vẳng bên tai.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy ?! Này !"

Nhưng Conan không thể trả lời.

Conan chỉ có thể nhìn Ai Haibara, mục tiêu của Vermouth, ngừng chạy, thở hổn hển sau khi cô chạy nước rút và vì cơn sốt chắc chắn đã tăng vọt, và đứng đó, trước mặt cậu và Vermouth.

"Chạy đi, Haibara-san ! Nhanh lên !"

Conan không thể chú ý đến bất cứ điều gì khác.

"Cậu làm cái gì vậy ?! Rời khỏi nơi này ! Nhanh lên !"

Vì vậy, tất nhiên Conan không nhận thấy Vermouth tiến lại gần cậu hơn cho đến khi bà ta nắm lấy hai cánh tay của cậu. Với một tiếng kêu ngạc nhiên, Conan tuyệt vọng cố gắng thoát khỏi bàn tay cứng như sắt của Vermouth, nhưng vô ích.

Bà ta đã là một người lớn trưởng thành. Conan chỉ là một đứa trẻ. Kết quả đã rõ ràng

Vermouth đổi hướng đồng hồ gây mê để thay vào đó nó sẽ chĩa vào cậu bé đeo kính. Không lâu sau cậu cảm thấy ngứa ngáy.

Ngay lập tức, Conan nhận ra với một hơi thở rùng mình khi cậu cảm thấy tay chân của mình trở nên nặng như chì trong giây tiếp theo. Mí mắt Conan tự động sụp xuống trước khi cậu có thể làm bất cứ điều gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào ánh mắt lạnh lùng của Vermouth.

Tuy nhiên, trong một khoảnh khắc, Conan nghĩ rằng mình đã nhìn thấy thứ gì đó. Cậu nghĩ rằng đó là do tác dụng phụ của thuốc gây mê.

Bởi vì nếu không thì Conan sẽ không nhìn thấy dấu vết của thứ gì đó giống như hối hận, phải không ?

"Tớ thực sự xin lỗi, Conan-kun."

Sau đó, ngay trước khi tất cả sức lực rời khỏi cơ thể Conan, trước khi tâm trí cậu mất đi sự minh mẫn, đôi mắt mệt mỏi của Conan liếc về phía Ai, người chỉ đứng đó, nỗi kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt cô.

Conan không biết bộ não mê sảng, gần như mê sảng của mình kết nối với những điểm nào, nhưng một ý nghĩ, một ý nghĩ đơn giản nhưng rất đáng lo ngại lướt qua tâm trí cậu trước khi mọi thứ xung quanh cậu biến mất...

"Tori-san...?"