Quả táo vàng của sự bất hòa ( Phần 2 ).


Một giọng nói lướt qua tâm trí vô thức của Conan, khiến cậu khẽ rên rỉ, cuộn mình chặt hơn để giữ lại giấc ngủ của mình:

"Co...nan...Dậy...đi !"

Tuy nhiên, tất cả mọi nỗ lực của cậu trở nên vô ích, khi Conan đột ngột tỉnh dậy với cảm giác mặt đất đang chuyển động, rung chuyển.

Đến khi mở mắt ra, Conan thấy đã nửa cơ thể nhỏ bé của mình đã ở ngoài cửa sổ, hai tay chống đỡ vào cửa khi chiếc xe thăng bằng trên hai bánh, tạo một góc gần 90 độ so với mặt đất.

Anh trai cậu đang ngồi ghế sau, cười toe toét với cậu trong khi ôm một Ran không nói nên lời vào ngực cậu ta.

"Em cũng ghê đấy !"

Conan cau có.

"Cái gì mà ghê ?! Đáng lẽ ra anh phải gọi em dậy sớm hơn chứ !"

"Anh cố gọi em dậy rồi ! Tại em cứ chịu dậy đâu !"

Conan nghe thấy tiếng bà Yukiko nói với cậu:

"Phản xạ của con tốt lắm, Co-chan ! Đúng là con của mẹ !"

"Thế mẹ đừng có đổ lỗi cho con nếu mẹ bị thêm một cái vé phạt nữa nha... Đây có lẽ là lần thứ tư trong tuần này rồi đó !"

Conan vô cùng "cảm kích" khi mẹ cậu lái xe tử tế trở lại, cho phép cậu ngồi lại một cách tử tế. Ngay cả khi họ đã ổn định chỗ ngồi, Ran vẫn còn run rẩy, thở lớn, khuôn mặt trắng bệch vì sự kinh hãi sau pha "tổ lái" vừa trải qua.

"Thấy chưa ?! Không tệ lắm đúng không ?"

Shinichi nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Mẹ cậu còn cười khúc khích nữa.

Ran cáu lên.

"CẬU BỊ ĐIÊN HẢ ?!"

Và Conan không thể đồng tình hơn.

Cậu nhóc nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình khi chiếc xe dừng trước rạp hát.

"Tại sao ta đến sớm vậy ? Vẫn còn sớm một tiếng mà ?"

"Mẹ đã hứa là chúng ta sẽ gặp người đã tặng vé cho chúng ta."

Mẹ cậu vừa cười vừa giải thích, cho đến khi bà sững người.

"Co-chan ?"

"Sao ạ ?"

"Bây giờ là mấy giờ rồi ?"

Conan trả lời ngay lập tức:

"7 giờ 10 phút, sao ạ ?"

Bà đột ngột hét lên làm Conan giật mình.

"Trời ơi...Vậy là con biết chuyện giờ mùa hè mà !"

Conan nhún vai.

"Ờ thì vâng ! Mẹ đừng bảo là mẹ lại quên rồi nha ?"

"Đáng lẽ con phải nhắc mẹ chứ !"

Conan trả lời:

"Ờ thì...Chắc vậy...Con không muốn nhắc mẹ thôi..."

Trước khi Yukiko có thể phàn nàn thêm về chuyện đó, tiếng còi cảnh sát đã vang lên khắp không khí và ngay sau đó, một thanh tra gõ nhẹ vào cửa kính của bà. Conan tự hỏi liệu bà ấy có bị phạt một lần nữa hay không nhưng tất nhiên, bà ấy đã được thanh tra đó tha tội.

"Mẹ kể ra nhiều lúc may mớn thật..."

Conan thở dài, hơi bực bội, và liếc nhìn về phía anh trai mình, nghĩ rằng Shinichi cũng có phản ứng giống mình. Nhưng không hề như vậy.

Conan rất bối rối, nhận ra rằng Shinichi không nhìn vào đâu khác ngoài khuôn mặt của viên thanh tra. Đôi mắt cậu ta mở to, như hai cái đĩa to tròn, mồ hôi nhễ nhại trên cằm khiến cậu ta run rẩy.

Trong khi đó, Yukiko đang cười với ông thanh tra.

"Cảm ơn ông nhiều nha, Raddish ! Ông lại giúp tôi rồi !"

Conan giật mình kinh khủng khi giọng nói của Radish thay đổi thành giọng nữ the thé.

"Ồ không, em cảm ơn nhầm người rồi !"

Nếu được hỏi, Conan sẽ không thể xác định được tại sao, nhưng giọng nói đó vẫn khiến cậu ớn lạnh sống lưng. Không khí như đông cứng lại trong phổi cậu khi cậu nhìn người lạ đó đang xé chiếc mặt nạ khỏi mặt bà, để họ nhìn thấy ở vị trí đó là một người phụ nữ tóc vàng, da trắng, người mà Conan dường như không nhận ra, nhưng đã khiến mẹ cô phải cười rạng rỡ.

"Sao em không cảm ơn chị, Sharon Vineyard này ?"

"Chị Sharon !"

Conan tự lẩm bẩm:

"Ai cơ ?"

Ran giải thích với cậu, với sự kiên nhẫn mà cô sẽ chỉ có với một đứa con nít như Conan:

"Bác ấy là một diễn viên nổi tiếng ! Mẹ em từng diễn chung với bác ấy luôn đó !"

"Vậy chắc đó là lí do mình không biết bác ấy..."

Dù gì thì, cậu luôn tránh bất kỳ bộ phim nào mà mẹ mình diễn.

"Phải không, Shinichi ?"

Tuy nhiên, khi Ran nhìn vào Shinichi, cô nhận thấy cậu trông run rẩy khủng khiếp.

"Shinichi...Cậu có sao không ? Mắt cậu trắng bệch luôn ấy !"

Chỉ sau đó Shinichi dường như hết sững sờ.

"À-À, tớ không sao đâu ! Chắc là tớ hơi say xe ấy mà !"

Và rồi ánh mắt của Shinichi bắt gặp ánh mắt của Sharon.

Conan thề rằng cậu đã nhìn thấy người phụ nữ đó cười nhạt, một cách vô cùng đáng sợ và lo ngại.


Conan véo má mình để cố gắng không thiếp đi nhưng nó không giúp được gì nhiều. Tự hỏi liệu mình có thể tỉnh táo được bao lâu nữa, cậu nhóc thở dài mệt mỏi, úp mặt vào hai bàn tay, cam chịu nhìn các diễn viên nhảy múa trên sân khấu.

Khi Shinichi ngáp lớn ngay bên cạnh cậu, cậu nhóc nhận ra rằng mình có thể không phải là người duy nhất trong hoàn cảnh này.

"Ít nhất anh cũng nên cố gắng tỏ ra thích thú chút đi chứ."

Shinichi nhanh chóng đáp lại, thậm chí không thèm liếc nhìn cậu:

"Em nói như thể em làm tốt hơn anh ý ! Mấy phút trước anh còn thấy em ngủ gật đó nha !"

"Ít nhất thì em không làm phiền những người thích vở kịch này bằng cách ngáp như một con hà mã thiếu ngủ. Đã thế anh ngáp rành to nữa chứ !"

Cậu thiếu niên nhìn em trai mình thật lâu.

"Một đứa nhóc sáu tuổi mà ngổ ngáo thế này có bình thường không nhỉ ?"

Ran mắng nhẹ Shinichi, nói thầm vào tai anh:

"Cậu nên tập trung xem đi chứ !"

"Có gì thú vị đâu ? Nó chỉ là một vở kịch có yếu tố hài hước về một câu chuyện thần thoại Hy Lạp cổ thôi mà."

Conan nói thêm:

"Câu chuyện đó là "Quả táo vàng". "Vở kịch này là một bản chuyển thể của nó, vì vậy mọi thứ nhất định sẽ có thay đổi so với bản gốc... Em đoán em nên thử xem."

Yukiko cười khúc khích bên cạnh Ran.

"Co-chan đoán đúng rồi đó ! Mấy đứa sẽ ngạc nhiên về danh tính thực sự của người quý tộc trông đáng thương đó."

Conan không chắc mình đang mong đợi điều gì, nhưng nhìn thấy Paris đột nhiên mọc đôi cánh và xuất hiện trong gương trong khi tự xưng là tổng lãnh thiên thần, Michael không phải là một trong số họ.

"Một vị tổng lãnh thiên thần vừa xuất hiện trong một vở kịch chuyển thể từ thần thoại Hy Lạp ư ?"

Random quá...

Conan nhướng mày lên, hối hận rằng cậu vừa nói rằng vở kịch này đáng để cho một cơ hội trong khi cậu ngây người nhìn vào sân khấu khi khói từ từ bắt đầu che khuất tầm nhìn của anh ấy. Ngay khi cậu đang tự hỏi liệu Thần Ra của Ai Cập sắp xuất hiện hay không, một tia laser đã thu hút sự chú ý của cậu. Nó dường như đang chỉ vào ban công.

Sau đó, có một âm thanh đáng lẽ ra không nên có ở đó, khiến cả Conan và Shinichi giật mình.

"Vừa rồi là...tiếng súng ư ?"

Thiên thần được nâng lên từ sau tấm gương, bộ quần áo trắng tinh khôi đã bị nhuốm màu đỏ thẫm, nhỏ giọt xuống sàn. Một thứ gì đó rơi xuống đất, tạo ra âm thanh mà tai Conan dễ dàng nghe thấy, và phải đến khi khói tan, mọi người mới có thể nhìn thấy nó.

Đó chính là một khẩu súng. Mọi người liền hoảng loạn.

Và ĐƯƠNG NHIÊN, Shinichi chạy lại hiện trường.

"Mẹ ơi, mẹ để ý Conan và Ran giùm con."

"Khoan đã, Shin-chan-" Nhưng con trai bà đã biến mất khỏi tầm mắt của bà trước khi bà có thể nói hết câu. "Thằng bé này thiệt là...!"

Bỗng nhiên bà nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Ran.

"Hả...Conan-kun chạy đi đâu rồi ?!"

"Cháu bảo cái gì ?!"

Trong khi đó, Conan đã đến sân khấu, nơi mọi người đã vây quanh "thiên thần sa ngã", người đã được hạ xuống mặt đất và cố gắng nhìn kỹ hơn. Cậu quan sát thấy không có vết thương nào khác ngoài vết đạn ở tim.

Nghĩ rằng mình sẽ không nhận được bất kỳ thông tin nào khác từ việc quan sát cơ thể, đôi mắt của cậu bé nhìn vào chiếc gương cao.

"Anh ta đã đứng ngay đằng sau đó, phải không nhỉ ?"

Cậu vừa nghĩ vừa tiến lại gần nó.

Anh tò mò đi xung quanh cái gương, mắt đảo quanh và xem xét từng chi tiết nhỏ nhất.

"Sao mà hắn làm được nhỉ ?"

Cậu tự hỏi, thong thả đi dọc theo tấm rèm, cho đến khi cậu nhận ra điều gì đó.

"Chúng bị quấn lại một cách rất kỳ lạ."

Nhìn xuống sàn, cậu ngạc nhiên khi phát hiện ra một chiếc lông vũ nhỏ, trắng bị mắc kẹt trên một cửa sập bằng sắt.

"Xi măng."

Cậu lưu ý, trong khi cúi mình bên cạnh cái cửa sập, rằng thay vì một khoảng không trống rỗng, không có gì ở dưới đó.

"Phải có một cách để mở nó chứ nhỉ ..."


"Shinichi này...Tụi mình quay lại đi !"

Ran giục trong khi đi sau người bạn thời thơ ấu của mình, cuốn sách nhỏ quảng cáo của "Golden Apple" ôm chặt vào ngực cô.

"Tớ lo cho Conan-kun quá. Tớ chưa thấy thằng bé kể từ sau vụ giết người ... Cậu có nghĩ rằng em ấy-?"

Shinichi xua tay với cô, không để ý đến sự lo lắng của cô.

"Nó sẽ ổn thôi. Nó lúc nào cũng vậy mà. Ngoài ra, kẻ giết người chắc chắn là một trong bốn nữ diễn viên đó, và họ đều đang ở với cảnh sát. Không có khả năng họ làm tổn thương thằng bé đâu."

Câu nói đó dường như không hoàn toàn thuyết phục được Ran, nhưng Shinichi phớt lờ điều đó để quan sát tấm gương đang đứng trước mặt mình. Nhìn xuống, cậu nhận thấy một cửa bẫy nhỏ, và rút khăn tay trong túi ra để mở.

Cánh cửa tự mở ra trước khi cậu kịp làm gì, khiến cậu thiếu niên ngã ra sau và hạ cánh vô duyên bằng mông cậu. Ran lùi lại, cũng bị sốc.

Một cái đầu nhỏ ló ra, ngơ ngác nhìn hai thiếu niên.

Shinichi thở ra, vẫn còn run vì bất ngờ.

"Conan ! Đừng dọa anh như vậy chứ ! Ủa ? Mà sao em xuống dưới đó tài vậy ?"

Conan trả lời rất trung thực:

"Em lẻn xung quanh thôi. Và em đã tìm ra cách dịch chuyển sàn để lộ ra cái lỗ này. "

Ran bước lại gần và quỳ xuống gần cậu.

"Nhưng tại sao em lại làm mấy chuyện này hả, Conan ?"

Conan giải thích ngay khi vừa đứng dậy.

"Chùm tia laser mà em nhìn thấy nó chĩa vào ban công. Mẹ đã đưa em đến đây rồi và em có thể nói chắc chắn rằng rất khó để xem vở kịch, chứ chưa nói đến việc bắn ai đó chính xác đến vậy. Có nghĩa là nó chỉ là một thứ để đánh lạc hướng điều tra thôi."

Sau đó, đôi bạn bối rối quan sát khi Conan chạy quanh chiếc gương và nằm xuống trước nó. Bàn tay nhỏ bé của cậu xuất hiện từ dưới gương và xuyên qua lưới điện.

Cậu thực hiện động tác cầm súng bằng các ngón tay của mình.

"Nếu chúng ta cứ nằm xuống như thế này và sau đó ...ta bắn như thế này trong khi Heath-san đang được nâng lên từ cửa sập, ta có thể bắn vào tim anh ấy."

Conan nhanh chóng đứng dậy và quay lại chỗ Shinichi và Ran.

"Bằng chứng là ta có thể tìm thấy máu, lông vũ và vỏ đạn từ khẩu súng dưới đó."

Ran cười rạng rỡ.

"Tuyệt quá, Conan ! Em nói như thể một thám tử đích thực luôn ý !"

Cậu nhóc có hơi đỏ mặt

"À-à-Ờm..."

Anh trai cậu hỏi với một nụ cười thích thú mơn trớn trên môi cậu ta

"Còn khẩu súng gây án thì sao ? Em đã tìm ra thủ thuật để khẩu súng rồi từ trên cao xuống không ?"

Conan thừa nhận, với một tiếng thở dài thất vọng:

"Đến giờ vẫn chưa có gì..."

Khó chịu thì cũng có, nhưng Shinichi đã vò đầu Conan.

"Em đã gần tìm ra toàn bộ phương pháp gây án rồi ! Làm tốt lắm, Thám tử nhí !"

"Em bảo anh rồi...Em không phải là một thám tử..."